Lục Hành Chu vừa nhìn đã cảm thấy bóng người này rất quen thuộc.
Nhưng trang phục của Nguyên Mộ Ngư quá kín kẽ, áo choàng rộng thùng thình bọc kín cả người như cái bánh chưng, chẳng thể nhìn ra vóc dáng, khuôn mặt cũng bị che đi quá nửa, nhìn từ xa chỉ thấy được một chiếc cằm, ngay cả môi cũng không thấy rõ. Chỉ có thể dựa vào chiếc cằm trắng nõn đó mà đoán rằng đây là một nữ nhân.
Fan cuồng chân chính cũng phải nhìn khóe miệng mới nhận ra một người, dù có là bạch nguyệt quang đi chăng nữa cũng không thể chỉ nhìn cằm mà nhận ra được.
Chỉ là trong lòng bản năng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả, Lục Hành Chu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ lại lần đầu Bùi Sơ Vận xuất hiện cũng khoác một chiếc áo choàng rộng của Âm Thi Tông, lẽ nào cảm giác quen thuộc đến từ đó?